Tao nghĩ nó chết rồi

 

Đừng bao giờ, bất cứ dịp nào,
Nhắc lại chuyện này nữa

 

Mày còn chờ gì nữa?

 

TAO VẪN BlẾT HÈ RỒl
MÀY ĐÃ LÀM GÌ !

 

khi mày để mặc ai chết,
Phải chắc rằng nó thật sự chết!

 

Thưa Cha, con đã phạm tội.

 

Một năm nay con mới xưng tội.

 

Con không hề kể
chuyện này với ai.

 

Kể cả mẹ con, cảnh sát,
thậm chí bạn bè con.

 

Trừ những người có mặt ở đó.

 

Nay họ không còn lui tới nữa.

 

-Cha thấy đấy, con...
-Sao?

 

Con đã giết hắn ta.

 

Nhưng đó là một tai nạn,
một tai nạn khủng khiếp.

 

Con đã cố quên,
nhưng không quên nỗi.

 

Tiếp tục đi.

 

Con gặp nhiều giấc mơ.

 

Những giấc mơ thật khủng khiếp.

 

Người đó lúc nào
cũng lởn vởn gần con.

 

Hắn là kẻ sát nhân.
Hắn đã giết Barry và Helen.

 

Hắn định giết cả con,
nhưng con tránh được.

 

Chắc con phải tập quen
với việc này mất.

 

Tập sống với nó.
Đối mặt với sợ hãi và tội lỗi.

 

Cuối cùng là tên hắn:

 

Ben Willis.

 

- Ben Willis.
-Ta biết.

 

Cha biết?

 

Làm sao Cha...

 

Ta biết hè vừa rồi con làm gì.

 

Rất mừng vì cô thấy môn khoa học
Chính trị rất sinh động, cô James ạ.

 

Xin lỗi .

 

khoan đã Julie.
Cậu không sao chứ?

 

-không sao.
-Chắc không?

 

-Cậu có vẻ không ổn.
-Mình lại mơ nữa, Will ạ.

 

-Kẻ trong phòng tắm ấy à?
-không, trong nhà thờ.

 

Rất thật. mình cảm thấy
cả hơi thở của hắn.

 

Mình cứ tưởng đã hết mơ.
Nhiều tháng nay không gặp rồi.

 

-Phải có thời gian. Rồi sẽ đỡ thôi.
-không thể tệ hơn nữa được.

 

Đó có phải lần đầu mình
hoảng loạn trong lớp đâu.

 

Mình không sao học nỗi,
không sao ngủ nỗi.

 

Mình rớt mất.

 

Chúc mừng ngày 4 tháng 7!

 

Cách đây một năm rồi.

 

Đó là ngày lễ.

 

Có vậy thôi. bình tĩnh lại đi.

 

Mình đang cố, nhưng mình cứ
thắc mắc, tại sao mình lại tới đây.

 

Để thoát khỏi Southport à?

 

Đúng. mình nhớ ra rồi.

 

Thế mùng 4 này cậu
ra ngoại ô chơi chứ?

 

không, chắc mình ở lại học thi.

 

-Niềm vui của học hè.
-Đúng.

 

-Cậu không sao chứ?
-không sao.

 

-Chắc không?
-Chắc.

 

-Thật sự không sao chứ?
-Thật sự không sao.

 

Cám ơn cậu đã
nói chuyện với mình.

 

-Cậu tốt với mình quá.
-Thế hả?

 

Rồi.

 

Gặp lại sau.

 

Tạm biệt.

 

Ray. Chào. Anh làm gì ở đây vậy?

 

Anh đến từ sớm.

 

Anh chàng nào đấy?

 

-Will, bạn em. Anh sẽ thích cậu ta.
-Ừ.

 

Tui em chỉ là ban thôi.

 

Ai học ở ban Sử
cũng cố tìm một cô gái

 

Đầu tiên làm ''bạn thân''.

 

Em chuẩn bị đi chưa?
Anh có xe tải đấy.

 

Em biết thủ tục rồi.
Ở Ollice có cua luộc...

 

Đám rước nữ hoàng khoa y nữa.

 

Đó là một thị trấn nhỏ
nhưng đáng yêu.

 

-Ray, em không thể.
-không thể cái gì?

 

Em cảm thấy còn một phần nhỏ
của em chưa lành để trở về.

 

-Xin hãy hiểu cho em.
-Anh hiểu.

 

không phải như vậy.
không phải là anh.

 

Tất cả là em. Trong đầu em này.

 

Em muốn trở về. Em muốn yên ổn.
Em muốn sống với anh.

 

Em muốn mọi việc như ngày trước.
Nhưng không được.

 

Sao anh không ở lại trên này?

 

Trên sông có bắn pháo hoa,
cả triệu việc để mà làm.

 

Anh phải làm việc, Julie.

 

Tàu của anh đang ở Southport,
nhớ không?

 

Nhưng này, không sao.

 

Chỗ của em là khoa y cho nên...

 

Có lẽ cả anh nữa.

 

-Ray!
-Dẹp đi.

 

Em sợ, thế thôi.

 

-Cậu làm gì trong tủ của mình?
-Mình tưởng cậu ra ngoại ô rồi.

 

Cậu làm quái gì trong
tủ của mình vậy?

 

Mình tính mượn cậu cái váy đen,
nhưng mình không muốn
vì thế mà chết đâu.

 

Trời đất, Karla, đúng là đau tim.

 

Đưa mình con dao được không?

 

-Tối nay cậu nên đi chơi với mình.
-Mình không nghĩ thế.

 

Suýt nữa mình đâm cậu rồi,
làm sao khiêu vũ được nữa.

 

Có chuyện gì vậy?

 

Mình mới xúc phạm Ray.

 

Julie, hãy nghe mình.
Ray là người đàng hoàng.

 

Chẳng phải chống Ray già đâu,
nhưng anh ta... Ray quá.

 

Anh ta sống ở Southport.

 

Còn gã Will dễ thương
sống ngay ở thị trấn.

 

Phải, nhưng giữa mình
với Will không có gì cả.

 

Chưa. Chưa có thôi.

 

Chúng mình phải tiến tới.

 

Đêm nay mình làm ở câu lạc bộ,
còn cậu, nữ hoàng sàn nhảy,
đi với mình.

 

-Mình không đi đâu.
-Có đi.

 

Mình nói thế nào?

 

Em biết anh muốn
làm gì với em mà.

 

-Đúng không?
-không, em không biết.

 

Chắc ở đây phải có chỗ
riêng tự cho mình chứ.

 

Cưng ạ, em không nghĩ thế.
Đông quá.

 

Kìa em, đừng có làm thế.

 

Anh nói chuyện với em
một phút thôi mà.

 

Nếu anh nói được tất cả những gì
cần nói với em trong một phút
thì em không muốn nghe.

 

Này, anh sẽ nói rất, rất chậm.

 

Em phải làm. Giúp em nhé,
mời Julie nhảy đi.

 

Julie, đêm nay cậu là
cô gái đẹp nhất quán.

 

Ty, về bản chất, cậu là kẻ
không thể ngăn chặn nỗi.

 

Cậu nhận ra thì tốt.

 

Đó là lý do mình tồn tại.

 

Dù sao cậu cũng không bao giờ
thuyết phục được mình đâu.

 

-Sao? muốn nhảy không?
-Đồng ý đi.

 

-không.
-không tức là có. Đừng nghe cậu ta.

 

Ty, mình rất biết ơn, nhưng cậu
có thấy người của mình nhảy đâu.

 

Tụi mình reo hò, búng ngón tay.

 

Từ dở đến dở. Cậu cứ
đứng đấy mà xem mình.

 

Mình có ý kiến. Sao chúng ta
không nghỉ một lát và ra nhảy nhỉ?

 

-Cứ bỏ cái khay đấy.
-Ta đi nào.

 

Ôi, các cậu biết không,
Will Benson bảnh chưa kìa.

 

Karla, cậu bảo hắn
là mình đến đây à?

 

Mình bảo chắc chắn cậu không
có mặt ở quán từ 10 đến 11 giờ.

 

Vậy mà hắn cũng đến.
Chào Will!

 

-Gì vậy?
-Mình không nghĩ ra.

 

-Sao?
-Mình nói là mình không...

 

-Đi thôi.
-Này, không sao đâu. Tự nhiên đi.

 

-Vui nhé Julie.
-Cậu muốn uống gì không?

 

Tiếp tục đi Ty, tiếp tục đi.

 

-Cậu thấy cái gì phía sau à?
-Ừ, cậu biết không...

 

Mình rất tiếc, nhưng
mình phải về ngay.

 

Chào!

 

-Mình thích thế này.
-Làm hỏng máy mất.

 

Ty đấy. Cám ơn.

 

-Số máy mình không đăng ký.
-Cậu bình tĩnh nào.

 

Tụi mình hẹn hò 3 tháng nay rồi
mà hắn vẫn rón rén.

 

Đây là mark ở đài phát thanh
Điều kỳ diệu buổi sáng 95,7

 

-Tôi đang nói chuyện với ai đấy?
-Chúa ơi, mark ở đài buổi sáng!

 

Bật loa lên đi.

 

Chào... Chào mark .
Tôi là Karla Wilson.

 

Chào Karla Sao ngày
Lễ 4 tháng 7 cô lại ở nhà?

 

À... thật ra tôi đang ở trường...

 

-Cô có muộn đoạt giải
Một cuộc đi chơi không?
-Có chứ!

 

Cô sẽ phải nhớ về địa lý,
Vhì để đoạt giải, cô phải

 

Cho tôi biết thủ đô của brazil

 

Rồi, brazil... Thủ đô brazil...

 

Nhanh lên Karla một câu hỏi dễ,
Một cuộc đi chơi tuyệt vời

 

Chúng tôi cần câu trả lời
Đừng có đi thìm

 

-Rồi, 5 giây.
-5 giây.

 

-4 3 2
-Rio.

 

Rio de Janeiro!

 

Cô nói là Rio à?

 

-Vâng?
-Cô đã đoạt giải đi chơi!

 

Lm nào.
Mình không nghe được. A lô?

 

Chúng tôi sẽ gọi lại thông báo
chi tiết sau cô thích đài nào?

 

Kỳ diệu 96.7!

 

Tôi nghĩ như vậy

 

Rồi! mình đưa ai đi nhỉ?

 

-Tyrell, cha mẹ mình, bà con...
-khoan, mình nữa.

 

Mark bảo là có 4 vé, vì thế
cậu phải dẫn theo một người.

 

Ray! Có điện thoại!

 

-Ai đấy?
-Chào.

 

Rất vui vì em gọi

 

-Anh xin lỗi.
-Anh đừng xin lỗi

 

Lẽ ra anh đừng bỏ đi ngay.

 

Anh...

 

Ray, nghe này

 

Karla vừa đoạt giải
một chuyến đi Bahamas...

 

Hòn đảo này gọi là Tower bay.

 

Cô ấy muốn tụi mình đi cùng.

 

Bahamas? Thật à?

 

Ừ, một dịp may tuyệt vời
Để nghỉ ngơi vào ngày lễ

 

Anh biết đấy,
Ngồi dưới ánh mặt trời,

 

Uông nước trái cây, bơi lội và

 

Anh biết mà.

 

-Cuối tuần này à?
-Ừ.

 

Em đi với bạn em thì được,
còn anh thì em không chịu.

 

không phải anh mà là Southport.

 

Trời ơi, đây là Bahamas!

 

Anh biết đấy, miễn phí.

 

Cậu phải bám đít anh ta
ở Bahamas hay sao?

 

Em thật sự muốn
chúng mình ở bên nhau.

 

Julie, nghe này.

 

Bọn anh ở đây đang rất bận.

 

Thật là khùng. Đêm nay
bọn anh lại phải quay về.

 

Anh không thu xếp được đâu.

 

Anh cố gắng vì em được không?

 

Anh sẽ cố, nhưng...
Nghe anh,

 

Nêu anh không đến được
Thhì em cứ đì

 

Chúc em vui vẻ

 

Ray... Vì em anh hãy cố nhé.
Em rất nhớ anh.

 

Anh cũng nhớ em.

 

-Tạm biệt.
-Tạm biệt.

 

Công tử, có chuyện hay sao?

 

Mấy ngày nay không có gì rồi.

 

Nhổ cái gai ra khỏi đít đi.

 

Cô ấy bảo cậu đi Bahamas.
Mẹ kiếp. Cậu phải đi đi.

 

Tớ sẽ đi với cậu, vứt hết
bài tập ở Cambridge đi.

 

Ờ... khùng thật!

 

Phải, khùng.

 

Cậu nghĩ gì vậy?

 

Tớ sẽ cho cậu biết tớ nghĩ gì.

 

Ồ! Ray... chết thật.

 

Cám ơn, nhưng tớ cần
có thời gian suy nghĩ.

 

-Vừa vặn chứ hả?
-Ừ.

 

-Tớ cần bảo Julie là tớ đang tiến tới.
-Nhân tiện nhé.

 

Làm cô nàng bất ngờ.
Cô nàng phát điên mất.

 

Ừ, phải.

 

Rồi. Dọn đi.

 

Cậu quên Ray đi
giùm mình được không?

 

Đầu óc hắn chỉ có cá thôi.

 

-Ờ, nhưng...
-không nhưng gì cả.

 

-Mình sẽ đi đâu?
-Quần đảo Bahamas.

 

Tôi lại đi con đường của mình

 

Đi con đường độc nhất tôi biết

 

-Này, cố bè nhé.
-Cậu bè nhé, tớ hát chính.

 

Cậu mà hát chính? Đồ khốn.

 

Tớ hát nghe mới được.
Nghe đây này.

 

Và tôi đã quyết định

 

Cậu hát chẳng giống hắn tí nào cả.

 

-Cậu điếc à?
-Mẹ cậu!

 

Tớ bỏ ban nhạc này.

 

Hát sô-lô đi.

 

Cậu làm gì vậy.
Đi kiếm điện thoại thôi.

 

Kìa, chắc hắn ta chết rồi.

 

Có thể chưa.

 

Cậu làm gì đấy?

 

Thật khốn kiếp.

 

Dave!

 

Chắc đang đến đấy.

 

Hắn không đến đâu.

 

Mình tưởng...

 

Julie, cậu nhắn hắn bốn lần.

 

Anh ấy bảo sẽ cố gắng.

 

''Cố'' tức là ''Có thể''.

 

''Cố'' là tầm bậy.

 

-Anh ấy làm việc vất vả.
-Vất vả đếch gì.

 

Chẳng qua là hắn
hành hạ được cậu.

 

-Mình không hề muốn
nói ''Đã bảo mà''.
-Thì đừng nói.

 

Ồ, lạy Chúa.

 

Có chuyện gì thế các cô em?

 

Mình xuống vùng nhiệt đới chứ?

 

Để anh nói chuyện với em một tí.

 

-Gì thế?
-không sao.

 

Julie, mình xin lỗi về việc Will.

 

Cậu ấy cũng là bạn mình

 

Và mình không muốn bỏ vé uổng.

 

Ở đâu có Will là có đường thôi.

 

Bắt đầu vui đi thôi!

 

Có chuyện gì hay sao?

 

không, không sao vì
chúng ta sắp đi Bahamas.

 

Cậu nói chí phải. Đi thôi.

 

Đúng. mình sẽ đi Bahamas.

 

-Lẽ ra tớ không nên ngồi ở đây.
-Cậu không sao chứ?

 

Ừ, không sao.

 

Thở sâu vào.

 

Hãy nghĩ đến chuyện gì đó
sung sướng hồi còn trẻ ấy.

 

Nếu không được thì sao?

 

Xin lỗi. bay 500 dặm một giờ
mình không thư giãn nỗi.

 

-Thở sâu vào.
-Chật cứng trong một cái thùng xăng.

 

Cậu có thể mua cả tên lửa
đất đối không trên internet.

 

Nhiều máy bay rớt hoàn toàn
không có lý do.

 

Cậu sẽ dễ có cơ may
bị sét đánh hơn.

 

Máy bay bị sét đánh?

 

Chúng va phải sao băng.
Chúng va phải máy bay khác.

 

Nếu cậu không thôi đi thì
chúng sẽ đụng cậu đấy.

 

Nhiều người không
đi được máy bay.

 

Ta là vua của thế giới!

 

Hít thở đi Tyrell.

 

Tránh xa tôi ra.

 

không có gì đâu. bộ phận
tiên định trong tại cậu đấy mà.

 

Lẽ ra cậu phải dùng cao dán,
nhưng giờ thì quá muộn rồi.

 

Cậu phải quen với nó thôi.

 

-Nhiều người không đi thuyền được.
-Thật quá dở.

 

Vì đó là cách duy nhất
để lên hoặc rời đảo.

 

Trừ phi các cậu gặp tai nạn
họ mới gọi đội tuần duyên.

 

Dường như còn xa lắm.

 

Phải, nhưng đó là cái giá
mà du khách phải trả.
Mặt trời, biển cả và sự biệt lập.

 

-Còn bao lâu nữa?
-Vài phút thôi nhóc ạ.

 

Chịu khó đi.
Đừng có nuốt, cứ ói ra.

 

Nhìn vào tàu ấy. Thế.

 

Quý cô, nếu có gì giúp
quý cô hài lòng hơn,

 

Xin đừng ngại gọi cho tôi nhé.

 

Tên tôi là Darick,
và tôi sẽ phục vụ quý cô

 

Trong thời gian ở đây.

 

Này ông già.
Tôi phải làm cho nhanh.

 

Mùa nghỉ sắp hết rồi.

 

Nếu đài báo thời tiết đúng
thì anh hết thời rồi đấy.

 

''Ông già'' đếch gì.

 

Đẹp quá.

 

Nhìn kìa!

 

Đến nơi rồi.
Mình đến thiên đường rồi!

 

Thằng này chọc mình chắc.

 

-Nhìn con mèo kìa.
-Gì thế, người anh em?

 

-Tyrell, ta tìm được người
anh em của cậu rồi.
-Anh em cậu thì có.

 

Các bạn biết mình nói gì không?

 

Các bạn đang kiếm đồ chơi hả?

 

Tôi có Bat -Guano.
Tôi có Cream-Jeans.

 

Này, các bạn cần gì,
Titus này cũng có hết.

 

-không, cám ơn. Rất cám ơn.
-Sao vậy nhỉ?

 

Ai cũng cần cái gì đó. Còn mấy
cô em trẻ đẹp này thì sao?

 

-Tớ có giúp gì được không?
-Đi tắm đi.

 

Ồ! Trời lanh lắm các cô a.

 

Này nếu các bạn cần thuốc,
mình sẽ tiếp xúc sau nhé.

 

Sao vậy?

 

-Bạn tìm phòng khiêu vũ à?
-Cút đi!

 

Xin chào.

 

-Trời đất, đi đâu cả rồi?
-Đó là một câu hỏi hay.

 

Ồ, xin lỗi.

 

Mình phải hù họ mới được.

 

-Mấy người cần gì?
-Đăng ký. Karla Wilson.

 

Ồ! vâng. Hãy trải thảm đỏ ra.

 

Rốt cuộc người đoạt giải
cuộc thi đã đến.

 

Họ trước, tên sau.

 

-Ông có con chó đáng yêu thật.
-Thật ra thì không.

 

Nó tìm ra mấy người
dễ như trở bàn tay vậy.

 

-Ông có chuyện gì vậy?
-Chẳng có chuyện gì
trên thế giới này cả.

 

Cái khách sạn cũ này rất đẹp,
cậu có nghĩ thế không?

 

Nó được xây vào năm 1930,
cho một chi của họ Rockefeller.

 

Ngói nhập từ Tây ban nha.
Chỗ này có rất nhiều lịch sử.

 

Judy Garland đã ngụ tại đây.

 

Tổng thống Nixon...

 

Chúng tôi hiểu. Nó cũ rồi.

 

Nó sẽ sống lâu hơn cậu.

 

-Bỏ cái đó xuống.
-Xin lỗi.

 

-Sao?
-Mấy người ở phòng 201 và 202.

 

-Như vậy không hay à?
-không, có gì đâu. không có gì.

 

Đó là phòng trăng mật loại sang.

 

-Cái gì?
-Phòng trăng mật loại sang.

 

Vậy là các cô cậu không
thay đổi lời thề sao?

 

Chúng tôi không thay đổi gì hết.

 

Kìa Julie, chúng ta đang
nói về phòng hạng nhất.

 

Đối với chúng tôi như vậy là tốt.

 

Trong khi ở đây, chúng tôi sẽ có...

 

Năm nhân viên làm ngoài vụ
chăm sóc các cô cậu.

 

khoan, ông nói gì ''ngoài vụ''?

 

Lễ mùng 4 tháng 7 mà.

 

Hôm nay bắt đầu vào mùa bão.
Mãy kéo đến rất đều đặn.

 

''Mùa bão''?

 

Phải, mùa đông
của chúng tôi là thế.

 

Phòng 201 , 202 đấy.

 

Scrabble và Parcheesi
ở phòng khách.

 

Chúc vui vẻ.

 

Đời này chẳng có gì miễn phí.
Ai cũng nói vậy, và điều đó đúng.

 

Mình muốn các cậu có
một chuyến đi chơi cực kỳ.

 

Có mà cưng. Đừng lo chuyện đó.

 

Chúng mình có nguyên
một hòn đảo đấy thôi.

 

Trời quang suốt ngày. Có lẽ
kỳ đi chơi này tuyệt vời đây.

 

Phòng mình đây, 202.

 

-Túi đây.
-Vâng.

 

201 và 202.

 

Đừng xài nhiều quá.

 

-Sao lại thế?
-Chẳng có gì đặc biệt cả.

 

Có nhiều phòng thú hơn
cho các cô cậu.

 

-Chúng cháu đoạt giải cuộc thi.
-Ồ, các cô cậu phải làm những gì?

 

-Đoán thủ đô của brazil.
-Rio, cưng ạ.

 

-Đúng thế.
-Tốt lắm, cô gái.

 

Tôi để túi xách của
các cô cậu ở đâu đây?

 

À, bác để túi của họ ở kia,
còn túi tụi cháu ở đây.

 

Karla, cậu hứa rồi.

 

Mình cũng hứa với Tyrell rồi.

 

Julie, sao thế? Cậu giết mình mất.

 

Julie, không sao đâu.
Mình ngủ ở đi-văng được.

 

Họ luyện tuần trăng mật đấy mà.
Tôi lấy nhé.

 

không được. Tôi làm việc này
từ lúc cậu chưa ra đời cơ.

 

-Cậu không khó chịu chứ?
-Ờ, nếu cậu không ngáy.

 

Nếu mình vi phạm cậu cứ việc
ném cái gì vào mình.

 

Trông anh ta có vẻ kiệt sức.

 

Ừ, nhưng dường như anh ta biết.

 

Bạn anh ta bị một kẻ tên là
Ben Willis giết ngoài xa lộ.

 

Anh ta bảo Willis móc vào
tay anh ta và lái chiếc BMW.

 

Này, không có xác chết,
không có xe khác liên quan.

 

Anh ta ngủ gật trên tay lái, đụng
xe tải vào người gác đường sắt già.

 

Anh ta vâng xuống rãnh
và anh ta gặp may.

 

Thế hả, anh ta bị thương
nặng vào đầu gãy bất tỉnh.

 

Sau khi nghỉ ngơi có lẽ
anh ta sẽ nhớ lại hết.

 

Bác sĩ, số 3 có sự cố.

 

Hãy trợ giúp tôi,
phòng số 3 có sự cố.

 

Ồ, chết thật.

 

-Quán này...
-Trống trơn?

 

Các cậu đi lạc à?

 

Ồ, có người.

 

Xin hãy nói với tôi rằng
đây không phải là quán.

 

-Muốn uống à?
-Chúng tôi không mặc
quần áo khơi khơi.

 

Các cậu diện đấy.

 

Rồi, Will. Xem đi.

 

Chúng ta có rượu mạnh,
có rượu Singapore.

 

-À, hay là ''mai - mẹ kiếp - tại''?
-''Mai - tại'' đi.

 

-Phải đấy.
-Có chứng minh không?

 

Tôi đùa đấy.

 

Thằng cha ngoài bàn nói là
yên tình chứ không chết đâu.

 

-Chắc hắn không nói với các cậu...
-Ngày cuối cùng của mùa nghỉ mát.

 

-Đúng.
-Có, ông ta có nói.

 

Thế sao chị vẫn ở đây?

 

Đó không phải là việc của các cậu.

 

Tớ ngửi thấy mùi rắc rối rồi.

 

-không, hết rồi.
-Ông ta loại chị à?

 

Tôi bắn ông ta.

 

Nào, thứ các cậu muốn là
Bóng đêm và bão táp.

 

Một chút rum Vernon, một chút
bia gừng và chút Tabasco.

 

Ngon lắm. Cứ tin tôi.

 

Mình xấu à?
Hắn ta cũng được đấy chứ.

 

Phải, quyến rũ,
và cậu ta khoái cậu.

 

-Sao nữa?
-Nhưng mình nhớ Ray.

 

Nhớ thật sự. mình đã
cố gọi cho anh ấy.

 

Cậu biết sao không, Julie.
Ray đã quyết định.

 

Như vậy tức là cậu
được tự do quyết định.

 

Trong 48 giờ tới, vẻ khó chịu
của cậu sẽ đổi ngược lại.

 

Ồ, thế à?

 

Cưng của tớ đây rồi.

 

-Anh thích trang bị không?
-không, anh yêu nó.

 

-Cám ơn.
-Em nghĩ sao?

 

Quán được đấy chứ hả?

 

Nếu anh đã làm ở một quán
thì quán nào cũng giống nhau.

 

-Đúng không chị?
-Đúng như vậy.

 

Trông cậu đẹp lắm.

 

-Tôi là Julie, đây là Karla.
-Nancy.

 

-Chào.
-Chúc mừng tới Tower bay...

 

Điểm nóng nhất!

 

Phòng mình sẽ là điểm nóng nhất.

 

-Cho 4 bóng đêm và bão táp.
-Đồ uống đây.

 

-Mừng kỳ nghỉ tuyệt vời.
-Ừ.

 

Thế ở đây chị giải trí bằng gì?

 

Chủ yếu là mua vui cho du khách.

 

Hoặc tôi để họ tự làm trò.

 

-Ồ, karaoke. tuyệt.
-Thì anh đang nói mà.

 

-Đừng có hòng nhé.
-không đâu.

 

Đừng nghe những kẻ bỏ cuộc.
Em cứ làm việc của mình đi.

 

không phải dành cho em.
Việc này dành cho người cần.

 

Một bản nhạc thêm
một miếng phô-mai.

 

-Karla, không.
-Có, Julie.

 

Mình đã nói thế nào?

 

Nào, Julie!

 

- Ca sĩ Julie!
-Cứ hát đi mà!

 

Thưa quý vị...

 

Xin dành cho người bạn thân
nhất của tôi một tràng pháo tay.

 

Lên đây nào.

 

Thôi được rồi.

 

-Cám ơn Karla.
-không có chi.

 

Ai cũng là ca sĩ cả!

 

Tớ không biết lời bài này.
khoan đã.

 

Hắn!

 

-Cậu nói gì?
-Hắn làm cái gì đó trên màn ảnh.

 

-Nhạc làm sao vậy?
-Có chuyện gì thế?

 

Thề có Chúa, nó nói...

 

Cậu muốn nói gì?

 

không có gì.

 

-Có chuyện gì vậy?
-Cậu đi đâu đấy?

 

-Trời đất ơi!
-Tại tôi.

 

Tôi xin lỗi.

 

Lẽ ra tôi không... Tôi không ngờ.

 

Xinh quá đi mất. mình xin lỗi.

 

Tại tôi làm cậu sợ. Tôi đã làm quá.

 

Cậu làm mình sợ, nhưng
tại mình hơi bối rối.

 

-Xin lỗi.
-Cậu khỏi xin lỗi.

 

Mình đấy mà, và mình hiểu.

 

Mình... mình sẽ đi dạo một lát.

 

Cậu có chắc không?

 

Thật sự mình rất thích cậu.

 

Mình muốn cậu được thoải mái.

 

Mình muốn cậu hạnh phúc.

 

Mình lấy một số đồ đạc.

 

Ồ, mình xin lỗi.

 

-Mạnh lên cưng, mạnh lên.
-Anh biết gì không?

 

-Sao?
-Em đã quyết định...

 

Em sẽ đổi môn học sang tài chính.

 

Rồi em sẽ đến phố Wall.
Anh biết tại sao không?

 

-Sao vậy em?
-Vì đó là cách duy nhất...

 

Để em mua được cái giường thế này.

 

Cho anh thấy tình yêu trên
cái giường thế này coi nào.

 

Ồ, hồ nước nóng.

 

Kìa, đừng có ra đó. Lại đây nào.

 

Cưng, em đã xài hết 100 đô
vào bộ đồ tắm mới.

 

Nó dành cho anh cởi ra

 

Thì em phải mặc vào chứ.

 

Phải, đó chính là điều anh nói.

 

Thế mà em không nói sớm,
cô bé gợi cảm.

 

Đồ chết tiệt. Ông làm tôi hết hồn.

 

Ông đang sống trong sợ hãi,
người anh em ạ.

 

Đến lúc ông trưởng thành rồi đấy.

 

Ông muốn gì?

 

Hãy nghe tôi.
Đang có dạ hội ở Đảo Lớn.

 

Tôi nói là mình kiếm tàu đến đó.

 

-không được.
-Kìa ông bạn.

 

Tôi phải cột tàu lại. bão sắp tới rồi.

 

-Sau đó tôi đi ngủ.
-Thế thôi sao?

 

Hôm nay chỉ có thế thôi.

 

-Nào, đi chỗ khác chơi đi.
-Thôi được.

 

-Cẩn thận nhé.
-Vớ vẩn. Nghe này ông bạn.

 

Ông cần uống thuốc chống rét.

 

-Vui vẻ nhé, người anh em.
-Nhất định rồi.

 

Đồ trời đánh!

 

Buồn cười thật, đồ khốn.

 

Ê, giúp tôi một tay được không?

 

-Đường dài nghe
-Tôi cần gọi quốc tế.

 

Xin chờ một lát

 

Dọn phòng đây.

 

-Gì vậy?
-Chờ tí đã!

 

-Anh thấy cái kẹp tóc đâu không?
-Thôi mà!

 

Em xin lỗi. Nhưng em
không muốn bị ướt tóc.

 

Này, mãi anh với em mới
được ở riêng với nhau tại đây,

 

Riêng anh, anh không
muốn nói về tóc đâu.

 

-Đừng cáu.
-Cáu à?

 

Tất cả quá muộn rồi.
Em biết tại sao không?

 

Mình cách xa người ta cả dặm,
chẳng ai nghe thấy em la đâu.

 

Em từng làm vệ sĩ đấy.

 

Xin đừng buộc em phải thổi còi.

 

Anh ghét...

 

Việc em thổi...

 

Còi.

 

không chơi thể thao dưới nước
sau nửa đêm.

 

-Đó là chính sách của khách sạn.
-Chính sách gì mà đốt cỏ?

 

Anh không được thử nếu chưa mua.

 

Gì vậy?

 

Tốt cả đấy.

 

Tin tôi đi. không có gì đâu.

 

Thằng khùng.

 

Anh đang ở đâu nhỉ?

 

-Đẹp đấy chứ hả?
-Đồ khỉ.

 

Toàn đảo có 10 người.

 

Tất cả tập trung hết ở đây chắc.

 

-Nước thế nào?
-Đông lắm rồi.

 

-Tuyệt thật.
-Julie thế nào rồi?

 

Cậu ấy ở trên phòng một mình.

 

-Có khuyên gì không?
-Có. Tìm hồ tắm khác.

 

Đừng có bỏ đi dễ thế. Cứ ở đấy.

 

Dễ chịu chứ hả?

 

không thể thắng được.

 

không thể.

 

Bàn chải đánh răng
của mình đâu mất tiêu rồi?

 

Chuyện đó lại xảy ra.

 

Sao? Chuyện gì?

 

Tôi chẳng thấy có gì hay cả.

 

Ở đây có xác chết mà.
Tôi thề đấy.

 

Cậu bảo cậu mệt.
Chắc cậu nằm mơ thôi.

 

-không, mình không mơ.
-Tôi biết ngay là mấy người
sẽ gây phiền hà mà.

 

Tôi biết ngay lúc mới gặp.

 

Ông phải nghe tôi.
Hắn đang ở đây.

 

Ai? Ai ở đây?

 

-Có chuyện gì thế?
-Tôi cũng chẳng biết.

 

Julie thấy một người chết ở trong tủ,

 

Nhưng chúng ta chỉ thấy đồ tắm.

 

-Hay thật.
-Các cậu thấy buồn cười à?

 

khỉ thật, Tyrell. mình không
khùng đâu. Hắn ở đó mà.

 

Thế hả? Thế hắn đâu rồi, Julie?

 

-Hả? Người chết đâu?
-Nghĩ đi Julie.

 

Thật ra cậu đã thấy cái gì?

 

Mình thấy người gác tàu
bị treo cổ trong ấy.

 

Thôi được rồi.

 

Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện
với Darick, người gác tàu.

 

Và chúng ta sẽ để chỗ này yên.

 

Còn bây giờ...

 

Hãy uống bóng đêm và bão táp
rồi đi ngủ đi.

 

-Đừng có nhìn tôi.
-Tôi muốn rời đảo.

 

không thể được đâu.

 

Chuyến phà chót rời bến cách đây
mấy tiếng rồi. mấy ngày tới
sẽ không có chuyến nào.

 

-Cơn bão đang tới.
-Tôi sẽ gọi Đảo Lớn xin tàu.

 

Điện thoại hỏng rồi.

 

Hỏng rồi.

 

Nghe đây. mấy ngày tới rất khó
khăn, nhưng chúng ta sẽ vượt qua.

 

-Thế còn vô tuyến điện?
-Chỉ dành cho cấp cứu thôi.

 

-Thế ông coi việc này là cái quái gì?
-Bốn đứa mất dạy ở thành phố...

 

không biết thế nào là bão
khi chưa bị nó đập vào đít.

 

Đây không phải là luyện tập.

 

Bây giờ ta chỉ còn biết đóng
nắp hầm lại chờ nó qua thôi.

 

Nếu tình hình rất xấu thì
đã có hầm tránh bão.

 

Chúc ngủ ngon.

 

Nỗi đau của quá khứ, nỗi sợ
của tương lại, máu me của tuổi trẻ.

 

A, đám con ta đây rồi.
Lớn nhanh quá.

 

Lớn rất nhanh.

 

Mày trốn đi đâu? Ra đây với bố.

 

Phải,

 

Thế đấy.

 

Bật lửa đâu rồi.

 

Ông cần gì vậy?

 

Ôi, đồ trời đánh!

 

Ông làm cái gì vậy?

 

Đừng có làm thế!

 

Chúa ơi, đừng!

 

Tốt thôi mà!

 

Cậu cần gì?

 

Đủ một cara.

 

-Bao nhiêu?
-Nó hơi bị trầy.

 

Thật ra tôi không có
nhiều thị trường về đồ này.

 

-Tôi chỉ trả được 200, hay 250.
-300 đi.

 

Thêm cái này nữa.

 

Cậu nói thứ nào?

 

Thật là bậy, anh bạn.

 

Riêng nó đã 300 rồi.

 

-Lại còn phải chờ nữa.
-Tôi không chờ.

 

Lấy cái nhẫn và giao súng cho tôi.

 

Này, cậu muốn làm vậy thật chứ?

 

-Lắp đạn chưa?
-Chưa.

 

Lắp vào.

 

Cưng, chuyện này thật là nhảm.

 

Đâu phải chuyến đi nghỉ
lãng mạn như anh nghĩ.

 

Này, Julie. Có ngủ được không?

 

-Được một chút.
-Xem kìa.

 

Thêm một ngày đẹp ở thiên đường

 

Với giám đốc tour Julie.

 

Cô Tãm thần.

 

Cậu có thấy xác chết nào
ngoài đó không?

 

Có ai mới chết không?

 

-Câm đi Ty.
-Thế còn Freddie hoặc... Jason,
hoặc ai đó?

 

Để cho cậu ấy yên.

 

Tôi đang nói điều mọi người nghĩ.

 

Mưa thì dầm dề mà đến nắm
tay cô ta cũng chẳng được nữa.

 

Cậu đừng có lảm nhảm việc đó.

 

Thôi được rồi.

 

Cậu ấy không tin mình.
Đó là quyền của cậu ấy.

 

Mình bắt đầu cho rằng
chắc mình khùng rồi.

 

không ai nghĩ cậu
khùng đâu, Julie.

 

Anh nghĩ.

 

Thì đi kiếm việc mà làm đi.

 

-Anh muốn làm với em kìa.
-Thôi nhé?

 

Mình ra phòng tập
cho đỡ căng thẳng đi.

 

không ai nghĩ là cậu khùng đâu.

 

Này, mình đi kiếm
thằng gác hồ thì hơn.

 

Bắt hắn làm mình lên tinh thần
bằng cây cỏ của hắn.

 

Cậu biết không, hiệu ứng nhà
kính đã gây dòng Gulf Stream.

 

Các chuyên gia khí tượng chờ
sự gia tãng đầy kịch tính
trong vùng áp thấp nhiệt đới,

 

Cái gây ra cuồng phong
và những trật lụt khổng lồ.

 

Chỉ một trận bão cũng đủ
quét chúng ta ra khỏi đảo.

 

Này, câm đi, nhé? Câm đi.

 

Trời ạ!

 

Lại đây.

 

Phòng tập khá đấy chứ.

 

Ồ, được đấy.

 

Phải, mình sẽ cho gã ngư phủ
của cậu vài cái này.

 

Xem hắn có thích không.

 

Tội nghiệp cô bé.

 

Này Julie.
Mình có ý kiến hay hơn.

 

Chưa rám nắng cậu chưa
rời đảo được. Lại đây.

 

Ồ, ung thư mất.

 

không, ánh sáng này an toàn mà.

 

Vào đi Julie. Còn hơn một
ngày nằm trên bãi biển đấy.

 

Được rồi.

 

Có quang hợp một chút,
cậu sẽ thấy như mới...

 

Nhà kính à?

 

Chính xác. Tạm biệt.

 

Có đúng đây là
lối ra hồ bơi không?

 

Xe của hắn đây.
Thằng khùng này để ngoài mưa.

 

Phòng sấy.

 

Trời, Karla. Hỏng cái máy mất thôi.

 

Chết thật. Trong đó có
bao nhiêu cái quần?

 

Ê, gác hồ!

 

Bob Marley!

 

Cậu có trong này không?

 

-Cứu tôi với các cậu!
-Phải cắt nó mới được!

 

Lấy cái này này.

 

Mau lên!

 

Mình đã bảo mình đâu có điên!

 

Hắn đang ở đây. mình gọi
vô tuyến điện nhờ trợ giúp thì hơn.

 

Việc này phải được
coi là cấp cứu chứ.

 

Ê, đồ khốn kiếp, ông ở đâu vậy?

 

Chúng tôi muốn rời đảo!

 

Mình phải rời đảo thôi.

 

Tàu đâu rồi. Tàu ở đây cơ mà!

 

Chúng bị tháo rồi!

 

-Julie, có chuyện gì vậy?
-Chúng ta sắp chết!

 

-Hắn sẽ giết từng người một!
-Ai?

 

Đừng có nói nhảm.
Ben Willis chết rồi.

 

-Cậu giết hắn, không nhớ sao?
-Họ không tìm thấy xác.

 

Cách đây hai mùa hè, tụi này
đã nói dối nhà chức trách.

 

Tụi này đụng xe vào Ben Willis

 

Và ném xác xuống hồ để phi tang.

 

Có điều hắn không chết.

 

Mùng 4 tháng 7 năm ngoái
hắn giết Barry và Helen.

 

Mình tưởng mình với Ray đã
giết hắn, nhưng không phải.

 

-Thôi nào...
-không! Hãy nghe mình!
Hắn đã trở về!

 

Chúng ta đang ở một xó rất xa!

 

Xác chết thì chỗ nào mà không có!

 

Theo mình thấy thì chỉ có
một người mất tích thôi!

 

-Người đưa thư. Tên lão là gì nhỉ?
-Estes. Chính là lão đấy.

 

Thằng khốn đó biết hết.

 

Hoặc mình ngồi đây chờ hắn giết,
hoặc mình giết hắn trước.

 

-không phải ông ta.
-Kệ mẹ nó.

 

-Chúng ta phải làm gì chứ.
-Mình đi với cậu ấy.

 

-Đi nào!
-Julie, mình không thể tin cậu.

 

Sao cậu không kể
cho mình nghe hết?

 

-Mình là bạn thân của cậu mà!
-Mình không muốn
người khác bị dính líu.

 

Bây giờ thì quá muộn rồi.

 

Đi thôi!

 

Ê, Estes! Đồ bệnh hoạn!
Lão có đấy không? Hả?

 

Có nghe không?

 

-Lão không có đây.
-Ở đây có thằng điên.

 

không nghi ngờ gì nữa.
Đây chính là tên sát nhân.

 

Chính là thằng khốn này.

 

Các cậu!

 

-Có ai mất cột tóc không?
-Chết, của em đấy.

 

Thế còn cái bàn chải đánh răng?

 

Bùa ngải.

 

Mình phải tìm đèn pin, đuốc, súng...

 

Bất cứ cái gì có trên đảo
thì mới rời đảo được.

 

Nếu hắn xuống đó
lượm xác thì sao?

 

Chuồn khỏi chỗ này đã.

 

-Các cậu nên chờ ở đây.
-Cho tụi mình đi cùng với.

 

Ở đây an toàn.
Tụi này quay lại ngay.

 

Julie đi đâu vậy?

 

Cái quái gì thế nhỉ?

 

Bỏ mẹ, Julie?

 

Brasilia.

 

Coi chừng, Julie!

 

Đấy là thủ đô brazil,
chứ không phải Rio.

 

không, các cậu. buông ông ta ra!

 

-Đây chính là kẻ sát nhân!
-Chúng tôi đã thấy bùa ngải!

 

Sáng nay tôi phát hiện ra
mấy xác chết.

 

Tôi cố dùng vô tuyến điện
nhưng hắn đã phá huỷ.

 

-Để cho ông ta yên. mình tin ông ta.
-Kìa, cậu thấy phòng của lão rồi.

 

Tôi không làm hại ai cả.

 

Tôi lấy cắp những món đồ đó để
giúp các người, bảo vệ các người.

 

Lẽ ra ông ta đã dễ dàng giết
mình nhưng ông ta không giết.

 

Chúa ơi, chúng ta chưa có câu
trả lời đúng về máy vô tuyến.

 

-Việc này đã được dựng lên.
-Cậu nói cái đếch gì thế?

 

Rio không phải là thủ đô brazil.
Xin lỗi, trả lời sai.

 

-Chúng ta thua.
-Thế sao lại có Ben Willis ở đây?

 

Mình không biết.

 

Cậu đếch bao giờ biết.

 

Tụi này phải tin cậu hay sao chứ?

 

-Sao tụi này biết việc này
không phải do cậu dựng lên?
-Làm sao biết là không phải cậu?

 

Tôi biết mấy người đang nói gì.

 

Hắn từng làm việ
c ở khách sạn này.

 

Tôi mới thấy hắn đi
vào vườn cây ãn* qủa.

 

Nếu mấy người muốn tôi sẽ dẫn đi.

 

Làm sao mình biết
lão không gài mình?

 

-Mấy người còn đi đâu nữa?
-Tôi biết tôi không ở đây nữa.

 

Tụi mình nên ra ngoài thì hơn.

 

Dính chùm với nhau chắc
mình giết thằng khốn này mất.

 

Dẫn đi.

 

Chuyện quái gì...

 

Tôi muốn ra đảo Tower bay.

 

Chúng tôi nghỉ rồi.

 

Tôi cần ra đó ngay.

 

Tôi hỏi cậu nhé.

 

Cậu thấy trời thế kia chưa?

 

Tôi không tìm bản tin thời tiết.

 

Tôi tìm tàu.

 

Cái nào của ông?

 

Hắn làm ở đây nhiều năm.

 

Nuôi cả gia đình.

 

Vợ đẹp, 2 đứa con nhỏ.

 

Một trai một gái.

 

Một hôm vợ hắn mất tích.

 

Người làm thấy phòng trăng mật
đầy máu, phòng 201 .

 

Cuối cùng họ tìm thấy xác.
Một số mảnh.

 

Người ta nói vợ hắn lừa hắn.

 

Người ta nói hắn đánh vợ.

 

Người ta nói đủ thứ.

 

Hắn biến mất,

 

Bọn trẻ cũng vậy.

 

Giờ đây hắn trở về.

 

-Julie, cẩn thận.
-Mình phải xem.

 

Hôm nay ngày bao nhiêu?

 

4 tháng 7.

 

Tao không chết ở đảo đâu!

 

Mày có nghe tao nói không?

 

Ben! Nếu mày muốn thì ra
mà giết! Tao đây này!

 

Ngôi mộ của tao vẫn trống đấy!

 

Julie, thật điên rồ.

 

Điện thoại hỏng, tàu thì mất,

 

Chẳng có cách gì rời đảo cả.

 

Chúng ta sẽ chiến đấu.

 

Estes đâu mất rồi?

 

-Ông ta không giúp gì được đâu.
-Có lẽ lão là người duy nhất.

 

-Tôi sẽ tìm lão.
-Tôi đi với cậu.

 

Anh điên à? bỏ tụi này
lại đây một mình sao?

 

không sao. Lão chưa đi xa đâu.
Mình đuổi theo các cậu sau.

 

Gặp nhau ở khách sạn nhé!

 

Nào, ta đi thôi.

 

Cái tôi cần là súng
chứ không phải dao.

 

Thế nào?

 

Em làm gì với mấy thứ đó?

 

Cắt bơ à? Hay để cạo khoai tây?

 

Cầm lấy cái này. Sẵn sàng chưa?

 

Rồi.

 

Này, cậu không sao chứ?

 

Cậu sẽ hạ thằng khốn này,
đúng không?

 

-Ra nhà ãn* đi.
-Sao? Chỗ đó trốn tốt à?

 

Anh không biết. Anh đang đói đây.

 

Ê, Estes, ông đi đâu rồi?

 

Ông nói giúp tụi tôi cơ mà.

 

Sao ông không cho chúng tôi
biết ông có tàu?

 

-Chúng ta không đi đâu cả.
-Cái gì?

 

Cưng ơi, đừng vào đấy.

 

Có đồ ãn* thôi mà, đừng sợ.

 

Đừng có ra vẻ không đói như thế.

 

Con chuột ngu xuẩn!

 

Trả lời đi! Trả lời đi!

 

Coi nào!

 

Đây là tàu Arcadian yêu cầu
trợ giúp khẩn cấp

 

Cho đảo Tower bay.

 

Tôi nhắc lại: tàu Arcadian
yêu cầu trợ giúp khẩn cấp.

 

Đấy, đấy là chỗ để đèn pin.

 

Xin lỗi, nhưng có thể chính
các người làm những việc này.

 

Chị cũng vậy, đồ khốn kiếp.

 

Chính cậu là kẻ xông
vào chỗ tôi nấp!

 

Rất tiếc, chắc tôi lộn.

 

Xin lỗi, nhưng từ khi mấy người
xuất hiện mới có chết chóc thế này.

 

Chưa bao giờ tôi thấy người chết cả.

 

Phải làm quen thôi.

 

Ai làm việc này nhỉ?

 

Đừng làm cô ấy khùng lên nữa.

 

Đó là một câu chuyện dài,

 

Và chị không tin nỗi đâu.

 

Tôi chỉ biết đây là chuyến
nghỉ mát tệ nhất trong đời tôi.

 

Vừa mệt, vừa đói,
còn bị kích thích nữa.

 

Riêng tôi lại không hề gặp
thằng sát nhân điên này.

 

Tôi biết chỗ trốn được!

 

Cố lên, Karla.

 

không khoá được đâu.

 

Theo tôi. Cứ theo ánh đèn nhé.

 

Chúa ơi, đó là phòng ngủ của mình.

 

Giúp mình một tay! mau lên!

 

Đồ bệnh hoạn quái đản!

 

Chúng ta phải làm gì chứ!

 

Cô ấy không thoát được đâu!

 

Buông ra!

 

khoá mất rồi.

 

Cậu không sao chứ?

 

Mình còn sống. khoá rồi.

 

-Phải mở cửa ra.
-Mình sẽ cứu cậu. mình hứa.

 

-Một trong mấy chìa này thôi.
-Nhanh lên đi.

 

Nhanh lên đi, Nancy!

 

Mở cửa mau, Nancy!

 

Tôi không biết cái nào hết!

 

Tránh ra!

 

Karla, cố lên!

 

Chạy đi!

 

-Chúng ta đi đâu?
-Xuống hầm tránh bão!

 

Đừng lo, tôi biết có máy
phát điện khẩn cấp đâu đây.

 

Karla, nắm lấy tay mình.

 

Mình đang nắm đây.

 

không phải.

 

-Tất cả không sao chứ?
-Trời đất, Will!

 

Nào, ra khỏi đây thôi.

 

Rồi sẽ ổn cả thôi.
Cứ vào trong nhà đã.

 

-Có xin trợ giúp được không?
Chuyện gì xảy ra vậy?
-Estes tấn công mình.

 

-Sao, lão có tham gia vào đây à?
-Mình không biết.

 

-Cậu bị thương rồi.
-không sao đâu.

 

khoan, mình không nên vào nhà.

 

Lần chót mình thấy thằng
khốn đó là ngoài bãi biển.

 

Chúng ta sẽ an toàn thôi.

 

Chúa ơi, cậu chảy máu chết mất.

 

-Phải tìm hộp thuốc cấp cứu.
-Ngoài hành lang có đấy.

 

Rồi, cứ ngồi đây nhé.

 

Đừng lo. Hắn đi rồi.
Cứ đi đi, không sao đâu.

 

Tôi đi với chị. Đi nào.

 

Này, cậu sẽ không việc gì đâu.

 

Trời đất, nhiều máu quá.

 

-Mình không tìm ra vết thương.
-Tại không phải là máu tôi.

 

Sao?

 

không phải máu của tôi, Julie.

 

Cậu thích đài phát thanh nào?

 

Julie, cậu thích đài phát thanh nào?

 

96.7. Đến lúc cho cậu nghĩ ra
lối thoát hay nhất rồi đấy.

 

Cầm lấy.

 

Mau lên.

 

Buông ra! Đứng lên!

 

Lạc quan lên đi, Julie.

 

Rốt cuộc chúng ta đã có
thời gian thật sự bên nhau.

 

Sao cậu lại làm thế này với mình?

 

Mình, mình. Luôn luôn là mày.

 

''Mình gặp ác mộng.
Mình không ngủ được.''

 

''Mình không học hành gì được.
Mình trục trặc với bạn trai.''

 

Mình đã tin cậu.

 

Mày cũng như tất cả chúng nó.

 

không bao giờ mày chịu trách
nhiệm về những gì mày làm cả.

 

Mày cho rằng mày sẽ
thoát được vụ giết người.

 

Tại sao mày làm thế, đồ khốn?

 

Như thế sẽ để lại dấu vết.

 

-Hãy cho tao biết tại sao.
-Tại sao à? Nghĩ đi!

 

Mày sẽ biết!
William Benson!

 

Con trai Ben.

 

Chào bố.

 

Lm ngay. không la nữa.

 

không chạy nữa. Đến giờ chết rồi.

 

Buông cô ấy ra!

 

Chắc mày giỡn mặt tao.

 

Mày định làm gì vậy, nhóc?
Gọi chúng tao bằng tên à?

 

-Buông cô ấy ra ngay!
-Nghĩ đi nhóc.

 

Mày đâu phải là dãn giết người.
Đó là nghề của tao mà.

 

Mày làm gì có máu đó.

 

Mày không có chỗ ở đây đâu, Ray.

 

Dở thật đấy, lẽ ra
mình đã là bạn bè.

 

Đúng thế. Tao với mày
sẽ chia nhau con nhỏ.

 

Nào, ở lại với tao. mày thấy chứ?

 

Nghĩ xem chúng tao
sẽ làm gì con nhỏ.

 

Bố có muốn nó không?

 

Dựng nó dậy.

 

Mày... chết... đi!

 

Đội tuần duyên đây
Cứ ở nguyên tại chỗ

 

Toán cấp cứu sẽ đến ngay

 

Karla, mình tưởng không
còn gặp lại cậu nữa.

 

khỏi lo cho mình.

 

Mình được làm bằng thép mà.

 

-Chào Ray già.
-Chào Karla.

 

Có ai hỏi thì đừng bảo
là mưa suốt đấy nhé.

 

Đó sẽ là bí mật nhỏ của tụi mình.

 

Ừ.

 

Ray, em suýt ngủ quên ở đi-văng.
Anh không bảo em là trễ giờ rồi.

 

-Em xem lại khoá cửa chưa?
-Anh biết em là người kỹ mà.

 

Em không dám đi ngủ.

 

Mình khoái thứ này.

 

Mình làm sao thế này không biết?
Thôi đi nào.